Đăng ngày:
Đó là câu chuyện của chị Nguyễn Thị Thu Hồng và con trai là Nguyễn Tuấn Anh (14 tuổi, bị ung thư、máu).、Bán 2 chiếc xe máy để chữa ung thư cho con Chị Hồng vẫn nhớ như in tháng 3.2024, thấy con đau đầu, chân tay sưng phù nên đã mang đi Bệnh viện Q.4 để kiểm tra. Bác sĩ thông báo Tuấn Anh bị huyết áp cao, viêm cầu thận cấp rồi chuyển về để chữa trị. Sau khi chọc tủy đồ, bác sĩ chẩn đoán Tuấn Anh bị bạch cầu cấp lympho B nguy cơ cao (một dạng ung thư、máu), điều trị bằng cách truyền hóa chất chống ung thư và tỷ lệ sống 50%.“Mẹ tôi mới mất được 1 tuần thì con trai phát hiện bị ung thư. Lúc đó tôi suy sụp dữ lắm. Đến bây giờ tôi vẫn còn buồn. Mà biết làm sao giờ, mình phải cố gắng lo thôi”, chị Hồng khóc nghẹn. Chị Hồng khóc nghẹn khi kể về bệnh ung thư của con Chị Ngọc kể, gia đình chị thuộc diện khó khăn. Khi mang con lên bệnh viện, chị phải bán 2 chiếc xe máy làm ăn của vợ chồng được 65 triệu đồng và vay ngân hàng thêm 70 triệu đồng cho con chữa trị. Chị nói trong nhà không còn gì để bán, bởi 2 chiếc xe máy là tài sản quý giá nhất. Thắc mắc gần 1 năm ở bệnh viện cùng con chữa bệnh nan y, điều gì khiến chị ám ảnh nhất? Chị Hồng nhớ lại, đó là lần con vào toa thuốc chống ung thư thứ 2. Lúc đó, Tuấn Anh đang ăn cơm thì bị co giật. Sợ con xảy ra chuyện không may, chị Hồng la hét nhờ mọi người tới cứu con. Trong lúc hoảng loạn, anh Nguyễn Thanh Tùng đã đưa ngón tay vào cho con cắn. Giấu nước mắt vào trong, anh Tùng nói lúc đó anh thấy sợ hơn là thấy đau. "Lúc đó tôi không bình tĩnh được luôn. Cảm giác như tim bị rớt ra ngoài", anh chia sẻ. Anh Tùng nói, anh sợ nhất là mất con Những ngày đầu mới thường trú ở bệnh viện, hôm nào anh Tùng cũng khóc và thức trắng đêm. Anh nói từ ngày con đổ bệnh cũng là ngày anh như bước vào đường cùng, không có lối thoát. Anh Tùng đắng nghẹn, anh thương con vì con biết về bệnh tình của mình. Có lần anh hỏi Tuấn Anh thấy các bạn bị bác sĩ trả về nhà, con có sợ không. Tuấn anh trả lời rất hồn nhiên, hiểu chuyện và không có một chút sợ sệt: “Bây giờ tới đâu hay tới đó, mình theo ý trời thôi ba”. Và chính câu trả lời ấy lại khiến anh Tùng càng cảm thấy đau đớn và xót xa. Anh Tùng tâm sự, ở bệnh viện may nhờ có bác sĩ và các cha mẹ của các bệnh nhi ung thư an ủi, động viên nên gia đình anh mới có động lực cùng con chiến đấu với bệnh tật. Anh cũng hay đi kêu gọi mọi người giúp đỡ các bệnh nhi ung thư có hoàn cảnh khó khăn. Anh Tùng sợ nhất là thấy những đứa trẻ trạc tuổi Tuấn Anh không đáp ứng thuốc và phải "trở về nhà". Chúng tôi được sự đồng ý của chị Hồng trong việc sử dụng hình ảnh trong bài viết. Khi thực hiện bài viết này, chúng tôi mong bạn đọc có lòng chia sẻ với nhân vật trong cơn ngặt nghèo, có thể liên hệ chị Nguyễn Thị Thu Hồng qua số điện thoại 0906771625. Mọi sự giúp đỡ, xin bạn đọc gửi về Báo Thanh Niên、theo thông tin sau: Chủ tài khoản: Báo Thanh Niên. Số tài khoản: 10006868 - Ngân hàng Eximbank - chi nhánh Sài Gòn hoặc số tài khoản 6868866868 tại Ngân hàng Vietcombank - chi nhánh Tân Định. Nội dung ghi: Giúp đỡ cháu Nguyễn Tuấn Anh hoặc Báo Thanh Niên、sẽ nhận trực tiếp tại tòa soạn, các văn phòng đại diện trong cả nước. Chúng tôi sẽ chuyển đến gia đình cháu trong thời gian sớm nhất.“Con mình mà, sao để nó chết được” Vợ chồng chị Hồng có 2 người con . Vì không có nhà nên gia đình chị tá túc tại nhà cậu ruột. Vì thương cha mẹ cực khổ nên năm học lớp 9, đứa con trai lớn của chị Hồng nghỉ học để đi làm thêm phụ gia đình. Hiện, con trai lớn của chị Hồng làm nhân viên ở quán cà phê, trung bình gửi cho cha mẹ 3 - 4 triệu đồng/tháng để chữa bệnh cho Tuấn Anh. Lúc con chưa đổ bệnh nan y, chị Hồng làm công nhân tại một công ty đông lạnh ở Q.7, trung bình chị kiếm được 5 triệu đồng/tháng; tháng nào tăng ca, chị kiếm được 8 triệu đồng. Còn anh Tùng làm tài xế xe ôm công nghệ. Chị Hồng chỉ mong con khỏe mạnh, chị nguyện mang bệnh thay con Thắc mắc có bao giờ chị thấy khó khăn mà bỏ cuộc không? Chị Hồng im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Nếu con mình đáp ứng thuốc tốt thì phải cố gắng lo tất cả cho con. Biết rằng tôi không có nhà cửa nhưng mình phải làm tất cả vì con. Bổn phận của mình làm mẹ mà. Tôi thương con và buồn dữ lắm, nhiều khi mình nghĩ nuôi con lớn đến chừng này rồi tự nhiên nó mang bệnh. Tôi cũng mong nó khỏe rồi tôi mang bệnh thay nó cũng được”. Còn anh Tùng nói anh không bao giờ bỏ cuộc. Anh tự nhủ bản thân phải cố gắng, tìm đủ đường để điều trị cho con. “Con mình mà, sao để nó chết được. 1% vẫn còn cơ hội, tôi phải ráng cứu con mình”, anh Tùng đắng nghẹn.“Mong ước của chị là gì?”, chúng tôi hỏi. Chị Hồng khóc nức nở: “Tôi chỉ mong con đáp ứng được thuốc, sớm hết bệnh. Sau này vợ chồng tôi cố gắng làm lụng kiếm tiền trả nợ sau. Tôi cầu xin mọi người giúp đỡ để con tôi có thêm cơ hội sống”. .push {、//Nếu k chạy ads thì return if、return;、var mutexAds = ' if {、var childNodes = content[0].childNodes; for {、var childNode = childNodes[i]; if == 'div') { // kiem tra xem co la anh khong? if >= 0) {、isPhotoOrVideo = true; }、}、try {、if && && !isPhotoOrVideo) { arfAsync.push; }、break;、}、}、catch { }、}、}、});、function htmlToElement { var template = document.createElement; return template.content.firstChild; }Bệnh viện Nhi đồng 2
ẢNH: UYỂN NHI
ẢNH: UYỂN NHI
ẢNH: UYỂN NHI
//Chèn ads giữa bài
var content = $;
var isPhotoOrVideo = false;
var type = $.attr + '';
if {、childNode.after);
template.innerHTML = html;